Nhạc phẩm Nỗi Buồn Hoa Phượng của nhạc sĩ Thanh Sơn có lẽ là bài hát hay nhất trong các ca khúc viết về mùa hè. Ai đã từng là học trò, từng chia tay với sân trường và bạn bè mỗi độ hè về cũng đều yêu thích bài hát này.

Lúc sinh thời, nhạc sĩ Thanh Sơn từng nói rằng trong cuộc đời sáng tác của mình, ông có được nhiều bài hát nổi tiếng, nhưng ông chỉ mong khi nằm xuống rồi thì thế hệ sau này chỉ cần nhớ 1 bài thôi, đó là Nỗi Buồn Hoa Phượng. Nhạc phẩm từ những năm đầu thập niên 60 đã làm rung cảm trái tim của nhiều người nghe, nhất là giới học sinh.

Nhạc sĩ Thanh Sơn đã thổ lộ về bài hát:

“Tôi tìm thấy cảm xúc bởi sắc màu đỏ thắm của hoa phượng mỗi khi hè về. Bài hát này tôi viết về một cuộc tình thư sinh rất đẹp. Lời chia tay của cô bạn gái cùng trường đã khiến tôi xao xuyến, bâng khuâng. Dường như màu hoa phượng như những giọt máu đỏ tươi minh chứng một cuộc tình chung thủy”.

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi,
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!

Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
biết ai còn nhớ đến ân tình không
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
những chiều hẹn nhau lúc đầu,
giờ như nước trôi qua cầu.

Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi

Kỷ niệm mình xin nhớ mãi,
Buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc
Mối u hoài này ai có hay

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn,
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm

Thời gian làm học trò là tháng ngày đẹp nhất trong mỗi đời người. Nhà văn Thanh Tịnh có đoạn văn viết về ngày tựu trường: “Mỗi năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều…” – mỗi lần đọc lại là ai cũng mang cảm xúc nôn nao nhớ những ngày bước vào đầu năm học. Còn nhạc sĩ Thanh Sơn có nhạc phẩm Nỗi Buồn Hoa Phượng nhắc đến “mỗi năm đến hè” để ai cũng mang một nỗi “lòng buồn man mác”. Suốt một năm vô tư cắp sách đến trường, cho đến khi nhìn hoa phượng nở trên góc sân trường, trên những con đường hằng ngày đi ngang, mới biết là mùa hè, mùa chia tay đang đến.

“Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi” – Câu ca nghe buồn quá, xúc cảm quá. Hết rồi những ngày chung trường chung lối, hết rồi bồi hồi xao xuyến từng ánh mắt luyến lưu ghi dấu kỳ niệm tuổi học trò.

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi,
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!


Click để nghe ca sĩ Thanh Tuyền hát

Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
biết ai còn nhớ đến ân tình không
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
những chiều hẹn nhau lúc đầu,
giờ như nước trôi qua cầu.

“Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng” – Tiếng ve vốn đã buồn, càng buồn hơn khi não ruột cất lên vào mùa hè biệt ly. Khi một mình trở về hoặc một mình nhớ lại mái trường xưa, tiếng ve càng nức nở hơn, bâng khuâng hỏi cố nhân biết còn nhớ đến con đường xưa ân tình cũ. Những chiều hẹn nhau đã lùi lại vào màu thương tâm của hoa phượng, vào tiếng ve gợi niềm thương dĩ vãng da diết đến muôn niên. Kỷ niệm hoa mộng kia “giờ như nước trôi qua cầu”. Có nhớ nhau chăng cũng không ai ngăn được dòng thời gian vô tình, có lưu niệm lại ân tình ngày cũ có chăng là gửi nỗi niềm lưu luyến vào “Nỗi buồn hoa phượng”

Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi

Kỷ niệm mình xin nhớ mãi,
Buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc
Mối u hoài này ai có hay.

“Giã biệt bạn lòng ơi!” là tiếng kêu chân tình tự đáy lòng thấm đẫm biết bao ân tình trước giờ chia tay. Giã biệt từ nay, tạ từ chuỗi thời gian đẹp nhất, mối tình tuổi học trò là tình yêu trắng trong để lại dấu in đậm đà trong nỗi nhớ. Tình học trò là tình dang dở, lại là tình chung thủy nhớ nhau biết đến bao giờ mới nhạt phai kỷ niệm thư sinh.

“Kỷ niệm mình xin nhớ mãi” – Chuyện buồn riêng lòng mình mai đây riêng mình biết, “mối u hoài này ai có hay” khi ngày mai đây mỗi người chia mỗi ngả.

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn,
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm.

“Màu hoa phượng thắm như máu con tim” – Có lẽ vì quá thương nhớ thời gian còn đi học, nhớ lắm người yêu học trò của mình, và xót xa buồn lắm khi mùa hạ cuối cùng làm ly biệt mỗi người mỗi nơi, nhạc sĩ mới viết được câu nhạc rưng rức xúc động đến thế.

Khi xa nhau rồi, nếu ai đã từng nhặt loài hoa lên, thấy màu phượng buồn thương tâm gợi nhắc bao kỷ niệm một thời sân trường áo trắng, mới thấu hiểu nỗi vắng xa nhớ nhung người thương, giờ đây biết tìm nơi đâu trên đường đời vạn ngả.

Hồi còn đi học, mỗi lần hè về nghe bài Nỗi buồn hoa phượng, tôi nghe phớt qua chứ chưa cảm nhận được “màu máu con tim” chảy ra từng câu từng lời trong ca khúc. Sau này khi mãi mãi xa rời trường lớp, “mỗi năm đến hè” làm man mác nỗi buồn xa trường nhớ bạn, tôi mới thấm thía được ca khúc “Nỗi buồn hoa phượng” đã nói thay lời cho tâm tình của nhiều thế hệ học trò. Chỉ có ngôn ngữ chân thành từ con tim của tác giả mới đọng lại mãi mãi trong lòng muôn triệu người nghe nhạc.

Bài: TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN
Nguồn: nhacvangbolero.com

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here