Trước năm 1975, lứa tuổi học trò mới lớn hầu như ai cũng quen thuộc với những vần thơ lai láng trữ tình trong tập Truyện Chúng Mình của nhà thơ áo lính Nhất Tuấn.

Trong tập thơ này, Nhất Tuấn đã viết hộ những đôi tình nhân trang nhật ký tình yêu thắm thiết. “Truyện Chúng Mình” thoạt nghe thì tưởng rằng đó là chuyện riêng tư chỉ có “hai người” biết với nhau thôi, vậy mà đã hóa thành “truyện chúng mình” của bao nhiêu lứa đôi của các thế hệ học trò trước năm 1975.

Nhà văn Thanh Nam nói rằng không biết là thi sĩ Nhất Tuấn đã đã nhận được bao nhiêu lời cám ơn của những lứa đôi nên vợ thành chồng nhờ vào mối duyên tơ đến từ những bài thơ “truyện chúng mình” ấy…

Những bài thơ tình này, dù ở bất cứ tuổi nào, bất cứ thời nào, đọc lên cũng nghe rưng rưng cảm xúc, vì là những bài thơ tình muôn thuở, kể về những câu “chuyện chúng mình” muôn thuở, muôn-đời-muôn-kiếp-không-phai…

Trong tập thơ này, có một bài đã được nhạc sĩ Anh Bằng phổ bài nhạc dành cho lứa tuổi học trò và rất được yêu thích cho đến nay, đó là Hoa Học Trò:

Bây giờ còn nhớ hay không?
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung
Bây giờ còn nhớ hay không? Bây giờ còn nhớ hay không?


Click để nghe Nhật Trường và Hoàng Oanh hát trước 1975

Màu hoa phượng trong thơ Nhất Tuấn còn gọi là màu “hoa học trò”, màu hoa thắm tươi và đẹp như mối tình đầu vụng dại của những cô cậu học trò. Tình đầu là những xao xuyến, những rung động của trái tim vừa chớm biết yêu. Tình đầu là mộng ước, là giấc mơ tươi đẹp nhất của một thời tuổi trẻ.

“Bây giờ còn nhớ hay không” là câu hỏi vừa nuối tiếc, vừa day dứt cho một thời đã qua không thể nào tìm lại.

Bây giờ còn nhớ hay không?
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
Để cho em đẹp như tiên
Nhưng em không chịu Sợ phải lên trên trời

Sợ phải lên, sợ phải lên trên trời
Sợ phải lên, sợ phải lên trên trời

Lên trời hai đứa hai nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau

Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em anh biết tìm đâu bây giờ

Bây giờ tìm kiếm em đâu?
Bây giờ tìm kiếm em đâu?
Bây giờ còn nhớ hay không?
Bây giờ còn nhớ hay không?

Kết thúc bài hát là lời tự hỏi và cũng là tự trả lời. Một nỗi buồn dâng lên chất ngất. Tình học trò trong sáng, thơ ngây và rất dễ phai phôi. Bởi vì khi chia xa mái trường để bước trên đường đời thăm thẳm về sau, mấy ai đoán biết trước sẽ có điều gì đang đón đợi mình. Cuộc đời mong manh như vậy, nên cuộc tình học sinh cũng hóa thành nhỏ bé và dễ rơi khỏi tầm tay.

Trong một dịp nói chuyện về bài thơ “Hoa Học Trò”, Nhất Tuấn kể lại như sau:

“Tôi làm bài thơ Hoa Học Trò vào thập niên 1960. Thành thật mà nói, tôi bị ảnh huởng bởi mấy câu thơ của nhà thơ đàn anh, thi sĩ Nguyễn Tố, đại khái là tôi thích mấy câu lục bát này của Nguyễn Tố như sau:

Nàng rằng hoa rụng mình ơi
Nhặt cho đầy giỏ rồi chơi vợ chồng
Thế mà khi tới loan phòng
Thì ai? tôi có là chồng nàng đâu…

Và tôi làm bài thơ của tôi khi nhớ lại là cái thuở ngày xưa còn bé cũng chơi với mấy đấng bạn nhi đồng nam nữ xoa hoa dâm bụt, hoa phượng vào má nhau cho đỏ cho đẹp như cô dâu ngày đám cưới. Chỉ có vậy thôi. Rồi cái số của tôi là ngay từ những bài thơ đầu, tự dưng ưa làm thơ mà nhiều xui xẻo khi vào đoạn kết những bài thơ, để cho có vẻ lâm li bi đát buồn vơi trong các tập “Truyện Chúng Mình” của những ngày xa xưa đó lại có bài thơ “Hoa Học Trò”.

Sau đây xin ghi lại nguyên tác bài thơ Hoa Học Trò của Nhất Tuấn:

Đông Kha 
Nguồn: nhacvangbolero.com

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here