Lúc sinh thời, nhà thơ Du Tử Lê đã nói về nhạc sĩ Từ Công Phụng như sau: Những tình khúc của họ Từ, hình như đã không chỉ như những tình khúc hiểu theo nghĩa một sáng tác nói về tình yêu đôi lứa. Ẩn giữa những dòng nhạc, giấu trong những lời ca, mỗi tình khúc của Từ Công Phụng còn là một thanh thoát êm đềm, dù cho nhạc phẩm nói về một tình yêu đổ vỡ. Ở đâu đó, trong những dòng nhạc, giữa những từ ngữ, vẫn thấp thoáng một nhân sinh quan đầy yêu thương và độ lượng:
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi trên niềm đau.
Đời em đã khép đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn,
như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.
Click để nghe Tuấn Ngọc hát
Mưa khởi nguồn cho hoài tưởng, vì mưa nhắc nhớ đến tâm sự buồn, mưa khởi đầu cho hoài niệm vì mưa đã từng chứng kiến những ngày bên nhau trong khung trời dấu yêu kỷ niệm. “Mưa soi dấu chân em qua cầu” là câu mở đầu cho một chuyện tình buồn từ khi em bước qua cầu. Nhịp cầu mãi làm chứng tích với thời gian còn dấu chân em thì xa hút mịt mờ, mưa đã khơi lại bước chân êm đềm ngày nào bên nhau trên đường xưa lối cũ. Bây giờ nghe mưa ngang qua bến thời gian, niềm đau từ buổi chia xa kia như những cánh rong trôi vô định không bến không bờ.
Qua cầu dừng bước một mình
Mưa soi dấu cũ chạnh tình đôi ta
Mưa miên man nhắc ngày cũ và nhịp cầu muôn thuở lắng nghe lời kể lể của kỷ niệm muôn vàn. Em đã vội vàng quay lưng nên “tình ta cũng lấp lối thiên đàng”. Thiên đàng đà đóng cửa rồi thì đời ta còn gì vui đây, chỉ còn lại là niềm đau theo cánh rong trôi muộn phiền dưới kia, nỗi xót xa cho dư hương của cuộc tình mỗi lần tôi ngang qua lối cũ. Em và chuyện mình ngày nao như cánh chim bay khuất ngàn rồi “còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu” “Còn mong” và “Còn ngóng” nghe như niềm đau thương câm lặng và nỗi cam chịu thương tâm một mình len vào từng nốt nhạc…
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi trên niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn,
lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người trông vời.
Những cung bậc yêu thương dìu dặt theo mưa soi dấu em qua, cuộc tình tan vỡ mang niềm đau âm thầm rong rêu ngày tháng. Yêu là trao cạn sạch, là trút cạn kiệt hết lời của trái tim buồn, “trái tim buồn” từ khi em bước qua cầu xa khuất ngày dấu yêu.
“Xin giữ trong mắt lệ” được lặp lại như tiếng tha thiết, khoan dung của tấm chân tình dù chia xa nhưng hoài nhớ mãi. “Mắt lệ” là những giọt nước mắt của cuộc tình khóc chuyện ly tan, theo dòng hoài tưởng những giọt mưa ở ngoài đời, “mắt lệ” là dòng nước mắt chảy hoài trong trái tim chung tình biết thuở nào nguôi, thành những giai điệu tình yêu để lại cho đời.
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa
như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.
Âm vang tiếng mưa ngoài đời hay trong lòng cũng đều là dư âm kỷ niệm, mưa âm thầm cho buổi chiều thổn thức, mưa miên man cho buốt giá hồn người. Mưa “sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa”, là mưa buồn miên viễn muôn niên cho biết bao giờ mới tạnh.
Mưa “như em khóc hồn nhiên”. Ba chữ “khóc hồn nhiên” làm người đọc và người nghe lấy làm lạ và thích thú, là cách dùng chữ đặc biệt của Từ Công Phụng, đã tạo thêm cho tác giả nét riêng rẽ không trùng lặp của ai cả…
“Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở” – nghe như tiếng thở dài buồn buốt lạnh tâm linh! Cuộc đời này còn vui gì từ ngày em ra đi. Cánh chim xa khuất ngàn đã mang theo hết ngày êm đềm hạnh phúc, em thấy không cõi đời này tôi còn hy vọng ở điều gì…
Xin em hãy cho tôi tạ tình,
khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vàng câu tình cũ, xin gửi cho người
Dù sao đi nữa thì cũng xin tạ ơn cuộc đời và cuộc tình, tạ ơn người đã mang đến những tháng ngày êm đềm yên vui khi có nhau trong đời. Hạnh phúc ấy dù là khoảnh khắc rồi sớm phai tàn cũng đã thành thương vết đằm thắm mãi trong trái tim.
Những dấu yêu xưa xin gửi lại cho đời nhạt nhòa theo từng cơn mưa, nhạt nhòa trong “Mắt lệ”. “Và lệ em rớt trên môi nhạt” còn đọng lại mãi trong dư âm cuộc tình buồn. Đôi mắt em rất buồn và chúng ta mỗi người mỗi ngả ai buồn hơn ai?
Đoạn cuối của ca khúc, nghe trong “Xin em hãy cho tôi tạ tình” như xen trong nỗi tha thiết nhớ nhung, có chút gì đó đạt thành tình bao dung và tâm độ lượng yêu người “yêu hết trái tim buồn”.
Nhiều người nói rằng tình ca của Từ Công Phụng thường buồn, có tan vỡ, có đau thương, nhưng dù bất kỳ điều gì xảy ra thì người nam cũng luôn nói lời tạ ơn, tạ tình đối với người yêu. Kết cuộc là buồn nhưng không hận…
Câu hát cuối cùng là “vàng câu tình cũ gửi vời cho đời” thường bị nhiều ca sĩ hát sai, hoặc được nghe sai thành “vạn câu tình cũ”. Theo chính nhạc sĩ Từ Công Phụng giải thích thì đó là cuộc tình đã xa rồi, như lòng giấy cũ đã ố vàng, nhưng vẫn ghi đầy những lời dấu yêu xưa để gửi lại cho đời.
Trong phiên bản do chính tác giả Từ Công Phụng song ca cùng Khánh Ly năm 1998, có một số câu chữ được hát khác với so với phiên bản mà chúng ta được nghe nhiều ca sĩ hát. Câu đầu tiên, Từ Công Phụng hát:
Trôi trên con sóng xanh bạc màu…
Theo những cánh rong cưu mang niềm đau
Câu cuối cùng, Khánh Ly hát: Vàng câu tình cũ gửi vời theo đời…
So với lời của ca sĩ Tuấn Ngọc hát: “cánh rong trôi trên niềm đau”, thì rõ ràng “cánh rong CƯU MANG niềm đau” là hay hơn và mang nhiều ý nghĩa. Những cánh rong cưu mang niềm đau, cùng trôi miên man và dập dìu với cơn sóng giữa biển khơi.
Mời các bạn nghe lại phiên bản này:
Click để nghe
Bài: Trương Đình Tuấn
Nguồn: nhacvangbolero.com