Đêm thành đô hoa lệ, lặng nhìn những chuyến xe qua lại tất bật và vô tình.
Ngoài phố kia đông người qua lại, chỉ riêng mình thấy một nỗi lẻ loi, đơn độc và buồn vô hạn, thấu tận cùng cái giá lạnh của màn đêm đang dần phủ xuống.
Lạnh buốt vào da thịt, và nỗi buồn cũng len lỏi vào trong tim:
Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời.
Ta đâu phải là thức giấc nửa đêm, mà chính xác hơn là ta đã thức trọn mấy đêm rồi. Chỉ vì lòng mình quá mang nặng nỗi ưu tư, nên niềm nuối tiếc đang dâng ngập tràn trong tâm trí, và những kỷ niệm xưa đang kéo ùa về và giăng ngang trước mắt như một cuốn phim quay chậm: Đường phố vắng, đêm hôm nao tình cờ quen biết với người, rồi trao nhau tiếng yêu đương thắm thiết.
Click để nghe Thanh Thúy hát Nửa Đêm Ngoài Phố
Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên…
Làm sao mà quên được bóng dáng ấy, ánh mắt, làn môi, và cả mái tóc xõa xuống những cơn mê đời ta nhiều đêm dài khao khát. Còn đâu những đêm hò hẹn say men tình chất chất, để đêm về ngủ không yên vì lâng lâng niềm vui sướng, mà quên đi những dự cảm không may về tương lai mịt mùng không lối của cuộc tình.
Rồi cũng trong một đêm hẹn, này cố nhân ơi có nhớ không? – Cái đêm cuối cùng mà ta cùng nhau sánh bước đi bên nhau lặng lẽ. Em không nói, và lòng ta cũng trĩu nặng những ưu tư cuộc đời. Vậy là lặng lẽ xa, không kịp nói với nhau lời chia tay nào.
Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm,
Một người không hẹn đến
Mà tiếng bước buồn thêm
Tiếc thay hoài công thôi
Phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thừa
Để người không gặp nữa
Về nối giấc mơ xưa
Nửa đêm lạnh, tim mình cũng giá lạnh, cho nên đường phố kia với hoa đèn rực rỡ cũng chỉ là để trang điểm thêm cho nỗi buồn rực rỡ không gọi thành tên. Lời hẹn vu vơ ngày xưa trót buông trên chót lưỡi đầu môi, nên ta cứ bâng quơ lang thang một mình trên phố để tìm hoài một bóng hình không hẹn đến.
Tiếng bước chân của mình hoà lẫn với tiếng gõ nhịp nơi xa vắng khi đường phố đã dần vắng thưa rồi, chỉ còn lại đây sự quạnh quẽ, cô đơn và giá lạnh. Những bước chân không đích đến như chỉ là để mong cầu được vô tình nhìn thấy một hình dáng quen thuộc… Nhưng hoài công vô ích thôi, đã nửa đêm rồi, người không thể gặp nữa, giấc mơ xưa đành để trôi xuôi theo cánh lá bên đường, rơi rụng vào hư không.
Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song len vào hồn
Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi…
Rồi những ngày tháng lê thê cũng trôi qua, dần bôi lên vết thương cũ những lớp bụi thời gian, nhưng vẫn không thể khỏa lấp hết tâm tư ngày cũ. Rồi những khi gió lạnh về làm rét mướt qua song len vào hồn, ta mới sực nhớ rằng đã bao lâu rồi lòng ta chưa biết đến cảm giác yêu đương lần nữa?
Đời còn nhiều bâng khuâng
Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này
Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười
Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi…
Có lẽ vì những nỗi đa mang, nên hoài niệm vẫn còn ở quanh đây mãi không rời. Đêm nay, với tất cả yêu thương xưa đang về lại tràn đầy, xin một lần sau chót góp nhặt lại hết những tâm tình này gửi đến cố nhân. Niềm thương nhớ ơi, xin đừng đến tìm ta một lần nào nữa, kỷ niệm này xin thả theo nước trôi xuôi. Kỷ niệm nửa đêm ngoài phố này xin là một lần sau cuối, rồi ngày mai sẽ là ngày rất khác…
Tôi viết lại những dòng này như là để tri ân với nhạc sĩ Trúc Phương. Có phải ông viết bài hát Nửa Đêm Ngoài Phố có phải là những cảm xúc thực của ông? Hay là để nói thay cho cảm xúc của hàng triệu người từng trải qua cảm giác u uẩn vì phải bước qua một cuộc tình mang nhiều nuối tiếc.
Giọng hát Thanh Thuý với Nửa Đêm Ngoài Phố như là lời thủ thỉ, tâm tình, an ủi những linh hồn đơn độc đã từng có cảm giác một mình lang thang ngoài phố vắng giữa đêm, chỉ để tìm kiếm một bóng hình không hẹn trước…
Vy Hoàng (nhacvangbolero.com)