Mùa Hạ là mùa gợi nhớ đến mùa chia tay thuở học trò, là mùa của hoa phượng nở trong sân trường, đơm bông trên những con đường. Hoa phượng thắm đỏ sắc chia ly đã đi vào nhiều sáng tác của các nhạc sĩ. Trong số ca khúc viết về mùa Hạ, nhạc phẩm Phượng Buồn là một ca khúc làm rung cảm ban người đã từng vấn vương màu hoa kỷ niệm.
Em đến với anh vào một ngày trời đẹp nắng
Một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm
Phượng hay bâng khuâng tưởng chừng như cô đơn
Nên khi hè xuống thấy vấn vương tâm hồn…
“Cái phút ban đầu lưu luyến ấy.
Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên”
Cái phút ban đầu em đến với anh vào ngày trời đẹp trời, nắng xôn xao ngoài trời, nắng bồi hồi trong lòng người mới yêu và lung linh trên sắc hoa mùa Hạ, phượng không chỉ nở xao xác trên những tán cây mà phượng còn nở ngời trong mắt em, sắc hoa hồng thắm điểm tô trong mặt nước hồ thủy buồn xa xăm dịu vợi. Phượng tha thiết, Phượng bâng khuâng, Phượng thương cảm, tưởng như tất cả sắc chia phôi trời hạ kia là dự cảm màu cô đơn là màu đẹp tươi vĩnh cửu!
Anh có biết không hè về phượng hồng đẹp lắm
Tình mình càng nồng thắm cho bao ước vọng cao dâng
Giờ trong tim tôi tình này không phai phôi
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi
Em đến với anh vào một ngày mùa Hạ nên phượng hồng trở nên đẹp nhất trong các loài hoa. Bao mộng ước của tình yêu đã kết nụ và rực rỡ theo từng cánh phượng hồng nồng thắm đu đưa trên cành và đong đưa trong lòng. Trong trái tim yêu, màu hoa của mùa yêu mãi mãi khắc sâu không dễ gì phai nhòa theo năm tháng. Theo dòng thời gian trôi qua bốn mùa vô tình nước cuốn hoa trôi, màu hoa phượng vẫn mãi ở lại trong tâm hồn, cứ đến mùa hè tới là hoa nhắc nhớ kỷ niệm thuở ban đầu, màu hoa đã từng tha thiết nở trên đường tình ta đi sẽ trở nên màu hoài tưởng không thể nào phai phôi trong ký ức.
Lòng vẫn hay buồn
Vì đời thay đen đổi trắng, người dối gian
Dẫu là đem vui, cho những người nhiều tình yêu
Càng xót xa nhiều
Cuộc đời không đẹp như ước mơ, cuộc tình không suôn sẻ như “bao ước vọng cao dâng” trong ngày tháng đang yêu. Cuộc đời trở nên dâu bể vì lòng người đổi thay, nên càng xây đắp lâu đài tình mộng cao vời thì càng xót xa khi tình yêu đổ vỡ, chia lìa. Tình đã khắc sâu trong trái tim thì mãi nhớ tiếc, mãi nở trong lòng một loài hoa đậm sắc thương tâm buồn lưu luyến không nguôi.
Trong tiếng hát ve phượng hồng là hoàng hậu đó
Phượng buồn vì tình đã tan theo sóng biển nổi trôi
Ngàn năm trong tôi, màu hồng không phai phôi
Xuân qua hè tới ta nhớ nhau luôn phượng ơi
Trong tiếng ve muôn niên buồn ai oán ngân lên điệu chia tay, phượng hồng đã trở thành hoàng hậu. Phượng là loài hoa bất tử trong miền hoài niệm của người đã qua một thời yêu cho phượng là loài hoa đẹp nhất, hay Phượng là em đã lên ngôi ngự trị mãi trong trái tim tôi, ngàn năm mãi màu hồng thắm lung linh trong màu biển hồ của đôi mắt buồn xa thẳm ngày xưa.
Với những người yêu nhạc, ca khúc Phượng Buồn của nhạc sĩ Tuấn Hải trở nên quen thuộc, như một bản tình ca mùa Hạ tác giả đã rút ruột nhả tơ từng cung thương điệu buồn da diết, mỗi lần nghe là mỗi lần quay lại miền ký ức có cuộc tình đã xa, có màu phượng đỏ thắm rưng rưng ở lại, theo nhau đến suốt cả đời.
“Phượng hay bâng khuâng tưởng chừng như cô đơn”
Khi trôi theo dòng thời gian ngược về với những mùa phượng cũ, tâm tình người nghe lắng lại bên dòng đời nổi trôi xuôi ngược, chợt nhận ra Phượng càng đẹp nhất, Phượng càng buồn nhất khi tâm tư của mình cô đơn trước sắc hoa hồng thắm hoài trong tưởng nhớ…
Bài: Trương Đình Tuấn
Nguồn: nhacvangbolero.com
Click để nghe ca sĩ Hoàng Oanh hát Phượng Buồn trước 1975