“Thu, Hát Cho Người” là ca khúc đầu tiên của nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển được công chúng biết đến, cũng là bài hát nổi tiếng nhất của ông, được sáng tác năm 1968 khi tác giả mới tròn 20 tuổi. Dù sau này ông có sáng tác thêm rất nhiều bài hát, đặc biệt là các ca khúc đậm chất Nam Bộ, nhưng nhắc đến Vũ Đức Sao Biển, người ta vẫn thường nhớ đến câu hát:

Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ…

Hôm nay, ngày 7 tháng 5 năm 2020, nghe tin nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển đã ra đi, như là cánh hoàng hạc trong nhạc của ông đã bay mãi không về nữa.

đóa đẫm tương tư

Lúc sinh thời, Vũ Đức Sao Biển nói rằng sáng tác ca khúc như là một trạng thái lên đồng, và “Thu, Hát Cho Người” được ra đời trong trạng thái như vậy. Khi tất cả những điều kiện thuận lợi tích tụ cùng lúc và được phát tiết, thì một tuyệt tác đã ra đời. Những điều kiện đó có thể là khi cảm xúc trào dâng quá mãnh liệt, trong quang cảnh là vào một buổi chiều thu vàng ruộm với bạt ngàn màu tím hoa tim trên cánh đồi trải dài mênh mông. Khi đó tâm hồn người nhạc sĩ thăng hoa đến độ vượt thoát được lên trên tất cả, như là một người lên đồng, thoát khỏi được thực tại để chìm đắm vào một cõi nhạc miên viễn.

Bài hát có tên là “Thu, Hát Cho Người”, được viết cho người con gái xứ Quảng tên là Hồ Thị Thu. Cô có giọng hát hay, rất đẹp, là hoa khôi của trường, nhan sắc của nàng làm cho nhiều chàng trai cùng trang lứa phải điêu đứng, trong đó có 2 chàng nhạc sĩ tài hoa: Vũ Đức Sao Biển và Đynh Trầm Ca. Tuy nhiên lúc đó người đẹp đã có ý trung nhân, nên những tình cảm đó mãi mãi chỉ là sự khao khát không thể nào có được.

Năm 1966, cô Hồ Thị Thu lấy chồng, 1 năm sau đó, nhạc sĩ Đynh Trầm Ca nghe tin và viết ca khúc Ru Con Tình Cũ với những lời than oán:

Ba năm qua em trở thành thiếu phụ
Ngồi ru con như ru tình buồn
Xin một đời thôi tiếc thương nhau
Xin một đời ngủ yên dĩ vãng

Năm 1968, trong một lần Vũ Đức Sao Biển trở về quê nhà vào mùa thu để thăm bến xưa, ông lang thang trên đồi sim tím, chạnh nhớ lại cuộc tình đơn phương năm cũ, những cảm xúc khao khát yêu đương của tuổi 20 dâng trào, chàng nhạc sĩ trẻ đã viết ca khúc gửi về người con gái tên Thu:

Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ

Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ…

Trong đoạn này, có 2 loài hoa được nhạc sĩ nhắc đến, đó là loài sim, và loài hoa rất đẹp sáng lung linh trong đêm tối là hoa linh lan.

hoa linh lan

Nhạc sĩ Vũ Đức sao Biển kể lại là nhiều năm sau đó, ông trở lại quê nhà và gặp lại người trong mộng ngày xưa. Nàng sống hạnh phúc với cả đàn con cháu, và có lẽ Hồ Thị Thu cũng không biết ngày trước đã từng có 2 chàng nhạc sĩ đem lòng si mê bà để rồi cảm hứng viết lên những ca khúc nổi tiếng.

Vũ Đức Sao Biển nói rằng “Thu, Hát Cho Người” đã có sức sống bền bỉ hơn 50 năm qua, có thể vì đó là một bài tình ca đẹp về giai điệu, giàu tính tư tưởng và tính nghệ thuật về ca từ, được ra đời ở năm đôi mươi khi người ta còn rất trẻ, nỗi si tình cũng mới tinh khôi.

Bài hát được 2 danh ca Hà Thanh và Anh Ngọc hát lần đầu trên đài Phát thanh Sài Gòn, sau đó gắn liền với tiếng hát ca sĩ Lệ Thu. Sau này, bài hát cũng được yêu thích qua giọng hát của Elvis Phương, Ngọc Lan…


Click để nghe Ngọc Lan hát Thu, Hát Cho Người

Bài hát có ca từ rất đẹp, hình ảnh và ca từ như thơ. Nhạc sĩ cũng mượn hình ảnh hoàng hạc bay trong thơ Thôi Hiệu:

Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không…

Có một giai thoại vui là trong một lần gặp gỡ văn nghệ, khi nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển nhắc về câu hát “Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó. Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư…” thì bị nhà văn Sơn Nam “phê bình” thẳng thắn:

“Mày nói dóc! Cây sim ngoài Quảng Nam của mày thấp tịt, vậy mày ngồi chỗ nào để đợi con nhỏ đó? Mà cái đồi sim thì trống huơ trống hoác, con nhỏ đó có đến thì mày mần ăn được gì?”

Vũ Đức Sao Biển phân bua là cây sim già khi mọc trên đồi cát thì rất lớn, cao vài ba mét, tỏa bóng mát quanh năm. Ngày ấy, tuổi 20, lòng Vũ Đức Sao Biển vô cùng trong sáng chẳng bao giờ dám nghĩ tới hai chữ “mần ăn” như “ông già Nam bộ” đã nói.

Đông Kha
Nguồn: nhacvangbolero.com

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here